Truyện ngắn tình yêu, Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh, truyện tình yêu hay, đọc truyện yêu nhau cãi nhau
"Ai bảo anh yêu một cô gái ươngbướng và đầy mâu thuẫn như em cơ chứ."
Writing for you. Juno!
***
tình cờ
- Hey, nhóc.
- Sao vậy anh bạn?
- Cái váy. Nhìn xem.
Và khi con nhỏ loay hoay gỡ cái váy dài đến mắt cá chân đang vướng vào chiếc balo to sụ đặt dưới ghế của anh bạn bên cạnh, thì một bàn tay đã nhanh hơn một bước.
- Hey nhóc, nhẹ tay thôi chứ, hỏng balo của tôi bây giờ.
- Bộ anh nghĩ cái balo của anh quan trọng hơn cái váy của tôi à.
- Ít ra thì nó quan trọng với tôi.
- Nhưng cái váy mới là điều tôi quan tâm.
...
Lời ra tiếng vào, giọng trầm trầmmột anh chàng cao lêu nghêu vớichất giọng chanh chua của một con nhóc cao 1m57 hoà lẫn, đan xen tạo thành hợp âm khó chịu đối với những hành khách trên chiếc xe Bus, rồi...
Toạc...
Hậu quả của một bàn tay kéo, một bàn tay ra sức giật, là chiếc váy xanh lét của con nhỏ rách gần đến đầu gối. Con nhỏ đơ người, miệng như sắp mếu.
Anh con trai bên cạnh thảm hại hơn, chân tay như thừa thãi còn nét mặt thì như tên ăn trộm bị phát hiện. Cả hai đứa cứ đứng đơ người như vậy, cho đến khi tiếng phanh xe cái "Két" và tiếngphụ xe càu nhàu:
- Hai đứa xuống vỉa hè giải quyết!
Rồi...
Đứa con gái lườm tên con trai bên cạnh một cái cháy sém, chanh chua.
- Đúng là tên dê xồm.
Người bên cạnh giật mình, nhăn mặt cãi lại.
- Bộ nhóc nghĩ cái váy xanh lét như con sâu khoai này đẹp thế cơ á? Người gì mà như dở hơi, nóng bức thế này lại mặc váy. Dêai chứ không thèm dê con sâu khoai.
Đứa con gái cười ngu, tay chống nạnh, oang oang.
- Việc tôi mặc chiếc váy này ảnh hưởng tới túi tiền nhà anh hả? Còn cái balo màu đỏ của anh thì sao? Con trai mà đeo balo đỏ, không đồng bóng thì cũng sắp sửa lên đồng.
- Sâu đo còn kêu người khác đồng bóng. Nói chuyện thì cứ phải ngửa mặt lên mới nhìn thấyngười ta, sao cứ cãi nhem nhẻm thế nhỉ?
- Đồng bóng còn chê gu ăn mặc của người khác. Nói chuyện cứ phải cúi xuống mới nói được vớingười ta, to đầu mà không biết nhường trẻ con. Hở?
...
Một đứa con trai cao lêu nghêu, với một đứa con gái mặc chiếc váy xanh rách gần đến đầu gối, cứ thế, chỉ vì cái lí do ngớ ngẩn, đứng đối đáp nhau như trẻ con. Từ chuyện gu ăn mặc tới tính cách, từ chuyện trên trời dưới biển, tới chuyện vì sao lai đi chuyến xe Bus ấy để giờ gặp nhau, và ra nông nỗi này. Rồi kếtlại hai chữ: "Oan Gia."
Ấy thế mà, Trái Đất đúng là tròn và cuộc đời còn lắm những điều tưởng chừng như "Không thể" lúc này thì sẽ " Có thể" lúc khác. Chàng trai có chiếc balo màu đỏ, tên Ju ấy, sau này, lại là bạn trai của tôi, Ki - con nhỏ mặc chiếc váy xanh như sâu đo.